Tuesday, May 21, 2013

It's happened to be in Vietnam


Photo journal, life stories of people who happened to be in Vietnam. 



"Hi, i'm a young man who happened to live my 20s in Vietnam. Im having greatest years of my life and then it strikes me, what if the 2012 apocalypse thingy really does exist? i'll be dying before knowing every fine bit of this country. So i decided to make a blog before its being washed away by a huge tsunami by the end of this year. 



There're about 88 millions people living in Vietnam, and i do believe that, everybody has at least one lovely story that makes they proud of talking about. So there's no way i could make a suck blog after hearing all those lovely stories :)


I dedicated this blog to the one and only amazing Vietnam, to all the nicest people on earth and all the crazy traffic photo that tourisms take :)" 





Cà mên (Gamelle)
Photo: (Scroll down for english)
Sáng ngủ dậy thì thấy có cái này ngoài cửa gần chỗ mình, tính chụp lại vì lâu thiệt lâu mới lại thấy kiểu cà-men xưa xưa như vậy. Đang chụp thì có cô nhà bên líu ríu xin lấy lại, mặt đỏ hết lên vì ngượng. Hỏi ra thì mới biết là mẹ ruột của cô, biết cô tính hay quên, nên từ khi cô về ở nhà chồng, cúng kiếng giỗ hỏi gì cũng nấu sẵn và sáng xách đến nhà con gái để trước cửa, cô dậy sớm len lén ra lấy cà-men rồi chỉ cần bày ra mâm thắp hương thôi. 

Nghe kể xong mình chẳng kịp đánh giá cô này làm dâu kỳ ghê, bà mẹ này chiều con gái quá ha, mà chỉ nghĩ tới một câu hỏi thôi: Mẹ thương con bao nhiêu? Chỉ cỡ chiếc cà-men này là cùng :)

***

I came across this old shiny mesh tin container ('gamelle' in French) replete with delicacies one early morning outside my door. Not letting this rare occurrence pass by, I jumped to the camera. It has been a while since the last time I saw such a historical, bona fide 'gamelle'. While I was playing around to get the perfect optical setting; the girl next door, appearing out of nowhere; softly asked for her food back. She could barely hide the embarrassment so evident on her rosy blushed face. I pressed on with a few questions, only to find out that her birth mother, knowing too well of her forgetfulness, had been discreetly preparing food for every ceremonious occasions at the in-laws. (It is worthy to point out that in most Vietnamese homes, the daughter in law has to prepare food for the husband's family, especially on ceremonious occasions.) At the crack of dawn, the mother would drop the feast, packed neatly in a 'gamelle', in front of the door so the daughter could set up the meal.

Before I could pass on any judgment -- what a carefree daughter-in-law my neighbor is, what an overindulging the mother was in pampering her daughter -- I asked myself a simple question: "How deep is a mother's love?". Must not be deeper than this 'gamelle'

I came across this old shiny mesh tin container ('gamelle' in French) replete with delicacies one early morning outside my door. Not letting this rare occurrence pass by, I jumped to the camera. It has been a while since the last time I saw such a historical, bona fide 'gamelle'. While I was playing around to get the perfect optical setting; the girl next door, appearing out of nowhere; softly asked for her food back. She could barely hide the embarrassment so evident on her rosy blushed face. I pressed on with a few questions, only to find out that her birth mother, knowing too well of her forgetfulness, had been discreetly preparing food for every ceremonious occasions at the in-laws. (It is worthy to point out that in most Vietnamese homes, the daughter in law has to prepare food for the husband's family, especially on ceremonious occasions.) At the crack of dawn, the mother would drop the feast, packed neatly in a 'gamelle', in front of the door so the daughter could set up the meal.

Before I could pass on any judgment -- what a carefree daughter-in-law my neighbor is, what an overindulging the mother was in pampering her daughter -- I asked myself a simple question: "How deep is a mother's love?". Must not be deeper than this 'gamelle'


New year in Hanoi
Photo: (Submission từ bạn Dore Muom)
Mùng 8 Tết vừa rồi, tôi ngồi cafe với bạn trên đường Quang Trung (Hà Nội) để tận hưởng nốt ngày nghỉ cuối trước khi đi học. Ngoài đường có một bác gái tầm 60 tuổi cầm quốc kì trên tay, tay kia cầm một tấm ảnh có hình Phật, nhảy múa ngay giữa lòng đường tấp nập xe cộ. Thấy lạ nên tôi đến gần hỏi bác, bác bảo rằng bác đang thực hiện nhiệm vụ mà Chủ tịch Hồ Chí Minh giao phó. Thấy tôi có máy ảnh trên tay, bác nhờ tôi chụp hình làm kỉ niệm và còn bảo tôi rằng bác tin tôi sẽ được "làm tiến sĩ," "làm thầy của thầy của thầy của tiến sĩ" khiến tôi thấy vừa buồn cười mà cũng vui vui. Tôi chỉ bảo được với bác cẩn thận với xe cộ và chúc bác tiếp tục làm tốt nhiệm vụ của mình thì bác đã lại chạy đi múa tiếp. Đến giờ tôi vẫn chưa được gặp lại bác để gửi tặng tấm ảnh này.

Trong ảnh, tôi thấy bác lạc lõng một cách hạnh phúc với "nhiệm vụ" của riêng mình, ngoài cuộc với dòng xe, dòng người, và cả dòng chảy của cuộc sống này. Đã bao giờ bạn ước mình có thể làm một "người ngoài cuộc" chưa?


Hoi An in early Morning and its people
Photo: Buổi sáng ở Hội An, nhỏ nhỏ, trong trong, bên cạnh còn có cây bàng lá đỏ, thêm cây cơm nguội vàng nằm kề bên nhau là mình nghĩ mình đang ở Hà Nội luôn đó :))

***

Hoi An morning - petite, pure and adorned by the burgundy Malabar almond. Its ancient charm so galvanizing yet silent, perhaps only rivaled by the well-known capital of Hanoi itself.

Photo: Hai ông này chèo thuyền dạo cho khách dọc sông Hoài, Hội An. Mỗi lần ai có khách chèo thuyền thì khi nhận tiền công đều chia tiền ra làm 2, kiểu hợp tác làm ăn, dù người còn lại nhiều khi cả ngày không có khách. Vậy chứ khi mình và bạn đi ông bên trái thì ông bên phải lèm bèm, tiền ghe thì vẫn chia ra nhưng lèm bèm vẫn lèm bèm, về tới bến ông bên trái nhờ ông bên phải vịn ghe cho mình & bạn leo lên vẫn lèm bèm, nên khi 2 ông cười tươi chia đều tiền công ra thì mình cũng thấy lạ lắm, kiểu good cop bad cop chăng? Nhưng quan sát hỏi chuyện một lúc thì mới hiểu càu nhàu vì sợ ông bên trái mệt :)


Photo: Ông chèo thuyền mình nhắc đến hôm qua. Mắt còn xanh thì ông còn chèo. Biết cũng "ăn hình" lắm nên khi giơ máy lên là ông tạo dáng chuyên nghiệp thương mại liền, hehe




No comments:

Post a Comment

베트남 여행 일지 - Travel diary of a Seoul student in Vietnam: http://vnkrphrasebook.blogspot.com