Monday, October 7, 2013

Sihanoukville

Hawai beach











                                                             Photo credit: Vietnamguidebook


Independence beach






























 




                                                             Photo credit: Vietnamguidebook






Serendipity beach - sunset - BBQ





















 Photo credit: Vietnamguidebook


Other photos


                                                               Photo credit: Vietnamguidebook


Sokha beach 



















Photo credit: Vietnamguidebook


Wat














Pics: Vietnamguidebook


Sihanoukville - Đêm trọn vẹn của biển
Ít có thành phố biển nào mà bước chân đi qua lại mang đến cho tôi nhiều cảm nhận như miền biển Tây Sihanoukville . Ở đó dù trong khoảng thời gian nào từ bình minh, trưa nắng hay hoàng hôn rồi đến tận đêm buông, tất cả đều lôi cuốn hấp dẫn chúng tôi. Bài viết nhỏ này, đầu tiên xin ghi lại cảm nhận của một đêm trên bãi Serendipity mà tôi vẫn thường gọi là “Đêm trọn vẹn của biển”… 


Pics: Vietnamguidebook



Mặt trời như cái chén đỏ rực, ẩn mình sau lá cờ Angkor Wat rồi khuất dần vào mặt biển mênh mông. Hướng đằng đông nắng khuya dát bạt lên những mái nhà tranh xụp xệ và dọc theo bãi biển Serendipity quán xá BBQ đã bắt đầu lên đèn.



Chúng tôi ngồi trên những chiếc ghế bành mây. Ánh sáng hắt ra từ những cây đèn cầy được cắm trong những chiếc bình nhựa chỉ đủ để nhìn rõ mặt nhau. Xa xa là những chiếc lò nướng BBQ than rực hồng và mùi thơm lừng của mực ướp bơ nướng phảng phất đưa sang.



Lâu lâu trên nền trời lại rực sáng những chùm pháo hoa. Gọi là chùm nhưng thực chất chúng chỉ nhỉnh hơn nhiều tia gộp lại. Nếu ở nước ta dùng thứ pháo hoa này mà đón mừng năm mới thì chắc chắn mọi người sẽ cảm thấy vô cùng tẻ nhạc nhưng ở đây, giữa biển trời bao la, lại không phải dịp lễ hội gì cả thì chúng thật sự tuyệt vời. Đến từ một đất nước mà đốt pháo giờ đây đã hoàn toàn bị cấm tôi còn thấy được niềm vui của việc được tự tay mình bắn pháo.



Không gian xung quanh thật sự yên ắng và thơ mộng. Chỉ đôi khi nghe thoáng qua tiếng trao đổi, cười nói của những du khách phương Tây ngồi ở bàn bên cạnh và tiếng thì thầm của sóng biển đêm.



Tôi đưa một ly bia tươi Anchor lên ực liền một ngụm, cảm giác thật sảng khoái, mát lạnh cả vùng cổ họng. Với giá chỉ 0,5USD một ly, Anchor quả là sự lựa chọn lý tưởng với một kẻ du lịch bụi như tôi.



Đột nhiên trong đầu nảy lên một suy nghĩ:” hóa ra ở đây toàn Tây với Tây, chỉ có mấy đứa lạt loài này là đến từ Việt Nam, một đất nước gần xịt với xứ Cao Miên nắng gió nhưng lại hiếm khi thấy du khách Việt nhà ta.”. Rồi bất chợt nhớ đến một bà lão ở vùng thôn thôn tỉnh Battambang với câu nói đại loại là:” mấy cháu là những du khách Việt Nam đầu tiên đặt chân đến nhà bác”. Lần đó chúng tôi đã “vinh dự” ghi tên mình vào quyển sổ những khách ghé thăm mà vốn chi chít toàn tên Tây tên U.



Quay lại biển đêm lúc này mấy cô bạn đi cùng đang tấm tắc khen món mực nướng ướp bơ để nguyên xi phần mực đen. Nguyên là chiều này tôi đã đánh xe ra ụ tàu mua về 2kg mực sống với giá chỉ 10USD. Các cô khen bởi vì đây là lần đầu tiên được thưởng thức loại mực như thế này. Nhớ lại lần đầu tiên ăn thử nếu không phải anh bạn người gốc Việt đã sinh sống ở thành phố biển này lâu năm tiến cử thì tôi chả gan nào mà nuốt gọn cái thứ mực đen ngồm ấy.






Photo credit: Vietnamguidebook




Trong cuộc sống có những lúc im lặng là những khoảng khắc vàng như chúng tôi sau khi chén no cái bụng thì chỉ ngồi nhìn nhau, ngắm trời biển vu vơ và cứ để mình trôi theo đêm nhè nhẹ và những dòng nhạc trữ tình mà cảm nhận niềm vui lan tỏa chốn này.



Không nhảy nhót tưng bừng, không bia bọt um xùm, Serendipity khác hoàn toàn so với nhiều bãi biển mà chúng tôi đã đi qua. Ở đây rõ ràng do bàn tay của những ông chủ phương Tây mà tôi đoán chắc đã yêu mến miền biển nắng gió này, đã tạo nên cho nó cả một dãy quán xá BBQ thợ mộng để những kẻ lãng du đến từ bốn phương có nơi gặp gỡ và trao nhau những cái nhìn thân ái và để tôi một lần đến đã biết rằng mình thuộc về chốn này…


Đêm tháng 7 năm 2009.




Một ngày ở công viên quốc gia Ream

Sihanoukville, một đêm mưa lất phất. Tôi nằm trên chiếc giường êm ái và đôi mắt đã mỏi đờ. Cái cảm giác được thức khuya và chỉ một mình mình giữa căn phòng rộng lớn chỉ có âm thanh của chiếc truyền hình phát ra thật tuyệt.


Sáng ra. Mặt trời đã chiếu những tia nắng chói chang mà tôi vẫn còn nằm nướng không muốn rời xa chiếc giường.


7:30, Ah. Phải chi cứ được ngủ tiếp. Trong đầu tôi nghỉ thế. Nhưng tôi có hẹn. Uhm hôm nay tôi đi Công viên quốc gia Ream.

Chiếc xe Camry đỏ đã lên màu cũ rích đỗ trước khách sạn Beach Road. Anh chàng tiếp tân chỉ cho tôi biết đó chính là xe tour. Chạy được một đoạn ngắn ngủn thì chiếc xe đỗ trước một nhà hàng và người tài xế có thận hình cao mập hướng sang tôi nói một cách thật thà: “hôm nay không đủ khách nên tôi không làm tour…”. Á, ra thế hèn chi trên xe chỉ có tôi là khách. Tôi bị bán, chính xác là các công ty du lịch ở đây liên kết với nhau để chạy tour Công viên quốc gia Ream. Gía một khách là 20USD gồm ăn sáng, trưa và tham quan.



Tôi ngồi trong nhà hàng được xây bằng mây tre lá. Rất nhanh tôi đánh gọn bửa sáng đơn giản với một ổ bánh mì, hai chái chuối, một ít mứt và ly trà sửa.


Cũng giống như nhiều tỉnh thành đã đi qua, nhịp sống ở đây thật chậm rãi. 08:30 rồi mà thành phố vẫn yên bình và vắng lặng. 
Một sư thầy chầm chậm bước tới trước nhà hàng. Cái sắc cam cà sa thật huyễn hoặc và nổi bật giữa không gian xung quanh. Một cô bé từ trong nhà hàng bước đến, đặt vào trong chiếc bình bát một ít cơm và đồ ăn rồi quỳ xuống để nhận những lời trao truyền từ vị sư khả kính. Có cảm giác niềm an lạc đang hiện diện quanh chốn này.



Trời! Tôi muốn thốt lên đã 8:30 hơn mà vẫn còn chưa xuất phát. Rồi một chiếc xe khách chở ba du khách trẻ, gồm một cô Pháp và một cặp New Zealand đến. Họ ngồi xuống bàn rồi cũng ăn sáng như tôi đã ăn. Thôi rồi, chắc chắn là phải đợi tiếp… Thế đấy dây thun khiếp đảm!


Phải tới gần 9 giờ, chúng tôi mới thật sự xuất phát, hướng theo Quốc lộ 4 về Phnom Penh mà tiến. Đi được khoảng hơn 20KM thì xe dừng trước một tấm bản đồ. À chúng tôi đã tới bến tàu chuẩn bị bắt đầu cho chuyến hành trình khám phá Ream với một anh chàng hướng dẫn là nhân viên kiểm lâm nói thứ tiếng Anh mà đoàn tôi 4 người cứ mò mẫm hỏi nhau “Thằng đó nó nói gì thế?”. Kệ, bù lại cái tiếng Anh dở tệ và cái dáng khắc khổ đến mức trông khờ khạo là sự nhiệt tình.

Pic: Vietnamguidebook




Thuyền xuôi dòng Prek Toeuk, hai bên là những cánh rừng đước ngút ngàn, thoáng hiện vài căn nhà lá đơn sơ nép mình bên dòng nước, mấy chiếc thuyền chài và những dãy núi xa xa. Nguyên đây là khu bảo tồn cho nên hình như không cho phép người nhập cư vào đây sinh sống. 


Bất chợt một cơn mưa đỗ xuống. Chiếc thuyền bé nhỏ, hai bên thành không gì che chắn nên những hạt mưa cứ thế mà buông xiên vào người. Dù sao chúng tôi cũng đỡ hơn ngưới lái thuyền đang đứng ướt đẫm ngoài kia.


Pics: Vietnamguidebook




Mưa, cảnh vật mềm nhũn ra. Trong cái lo của một ngày đi chơi thiếu nắng vàng, tôi chợt cảm thấy may mắn vì tận mắt chứng kiến cảnh mưu sinh của những chiếc thuyền chài trong màn mưa. Êm đềm và thơ mộng quá, có cảm giác như thuyền lướt nhẹ trên sông Hương.



Phải nói rằng hôm ấy là một ngày có đủ mưa và nắng. Cơn mưa như thấu hiểu lòng viễn khách đã mang đến một vùng không khí mát rượi rồi nhẹ nhàng nhường chỗ lại cho ánh mặt trời.


Thuyền tiếp tục xuôi dòng cho đến khi chúng tôi ghé vào một hòn đảo thưa người kiếm sống bằng nghề đánh bắt và làm mắm từ tép. Tôi đoán thế bởi vì trước mặt tôi là màu cam rực của cả đóng tép đang phơi và lên mùi.


Có cảm giác đói rồi đây. Gần 11 giờ rồi còn gì mà hồi sáng này chỉ có độc mỗi chiếc bánh mì và vài quả chuối. Thế mà chẳng được dừng ăn chút gì cả, chúng tôi bắt đầu trek xuyên rừng theo chiều lên núi rồi vòng xuống dưới những tán cây cổ thụ và thỉnh thoảng có vài tiếng chim đâu đó hót lên. 


Và sau khoảng một tiếng đồng hồ trekking thì thành quả là đây. Tôi muốn la lên rong vui sướng. Biển, biển, biển. Ôi đẹp thật, hoang sơ như thời kỳ hồng hoang, nước trong vắt và cát mịn quá. 
Ở đấy chỉ có chúng tôi và mấy người kiểm lâm. Hoàn toàn không có bất cứ cơ sở lưu trú gì và cũng không hề có buôn với bán. Chúng tôi được tha hồ mà sống và đùa giỡn với tự nhiên mà chả cần quan tâm tới sự ngó dòm của người khác.
Nếu được ở đấy tới chiều hay qua đêm ở đây thì tuyệt biết bao.





Pics: vietnamguidebook




Kinh nghiệm đây: bạn nhớ mang theo nước và ít đồ ăn. Vì sẽ “bị” bỏ đói cho tới khi đi trở về tàu mới được ăn trưa đấy. 

Hôm đó chính xác là 01:30 hơn chúng tôi mới tới được bên chiếc chòi là dùng trưa. Thức ăn đơn giản nhưng có lẽ do đói nên ăn ngon cực kỳ: Cá phi lê nướng trong giấy bạc, xá lách tương ớt bánh mì, nước ngọt và tráng miệng bằng trái cây.



Thuyền theo đường cũ quay về, chở theo dòng suy nghĩ của một buổi đi tour sắp kết thúc. Nhưng không! Do cái anh chàng hướng dẫn chả nói gì nên mới đón mò thế chứ chúng tôi vẫn còn một điễm tham quan lý thú nửa. Đó là khi anh chàng cho thuyền dừng bên một con lạch toàn những tràng đước to đùng và chúng tôi được xuống thuyền thỏa mắt mà ngắm nhìn hàng loạt những con cua nhỏ từ trong những cụm rễ đước đang lội ra, rồi cả trèo lên chòi canh bằng cây mà ngắm nhìn rừng đước ở tứ phía.


Một ngày trôi đi thật nhanh, tôi chắc rằng rồi một ngày mình sẽ trở lại nơi đây với người mình yêu thương và khi đó hy vọng chúng tôi có thể trải qua những đêm nghỉ trên hòn đảo hoang sơ nằm sau những cánh rừng…


Preah Sihanouk là tên chính thức của công viên này, nhưng nó thường được gọi với cái tên Ream do nằm trên địa hạt của Ream. Công viên được thiết lập vào năm 1993 bởi cựu Quốc vương Norodom Sihanouk, và mở cửa vào năm 1995, trải rông trên một vùng rộng lớn 21,000ha, bao gồm những bãi biển hoang sơ hiếm khi có dấn chân người, những khu rừng ngập mặn và rừng rậm nhiệt đới, cửa sông Prek Tuk, những rạn đá ngầm và san hô ở ngoài khơi cùng với hai hòn đảo nhỏ mang tên Koh Thmei và Koh Ses. 
Nơi đây có tới hàng trăm loài chim khác nhau, các loại động vật như khỉ, sóc, chồn, hoẵng, gấu, thậm chí cả lời đồn đại về một con hổ đã từng xuất hiện trong khu bảo tồn. Công viên cũng ghi nhận sự có mặt của rắn mang bành, trăn, do đó khách du lịch được khuyến cáo cẩn trọng nếu thực hiện những cuộc trekking xuyên rừng. 



(Phần bôi đậm: Tham khảo từ nguồn: http://www.canbypublications.com/sih...ille-tours.htm và
http://dulich.tuoitre.vn/Index.aspx?...&ChannelID=333. Cảm ơn các tác giả. Mình có chỉnh sửa chút ít)



No comments:

Post a Comment

베트남 여행 일지 - Travel diary of a Seoul student in Vietnam: http://vnkrphrasebook.blogspot.com